Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
Phan_38

Chương 109: Người hận nhất

Mạch Tử Long quắc mắt: "Chị dâu, chị nói vậy cũng không đúng, không nói người khác, chỉ hai chúng ta, tuyệt đối không phải heo có thể chạy, em đã nói với chị, đối với anh họ em, người khác không biết chứ em biết rất rõ, tuyệt đối giữ mình trong sạch, tự chị đi thăm dò đi, xem anh ấy đã từng có những vụ tai tiếng ầm ĩ nào chưa? Nếu là người không tốt, ba em có thể tự mình đứng ra sao?"

Lâm Lôi nghe xong, cũng có mấy phần xấu hổ, cúi đầu nói: "Ai tin."

Mạch Tử Long thấy cô không tin, cũng không nói thêm nữa, chỉ bước lên nhìn Sở Ngự Tây, trán quấn băng gạc, có thể là đầu bị va chạm, anh ta lại nhìn chân của anh, bắp chân bó thạch cao, không khỏi thở dài nói: "Thật là đáng thương, đã như vậy, cũng không ai quan tâm, em phải lập tức vào bộ đội, anh tự sinh tự diệt đi."

Lâm Lôi muốn đi, lại có chút do dự, điện thoại trong túi vang lên, làm chấn động, cô nhớ đây không phải là tiếng chuông điện thoại của mình, lấy ra nhìn mới nhớ tới là của Sở Ngự Tây, cô đưa cho Mạch Tử Long.

"Alô?" Mạch Tử Long nhấc máy, bên trong truyền ra giọng nói của một cô gái.

Lâm Lôi lập tức lộ ra vẻ mặt khinh thường.

Mạch Tử Long ấn loa ngoài, nghe thấy lời nói nhỏ nhẹ của cô gái kia: "Anh?"

Mạch Tử Long nói: "Sở Vân Hề?"

"Anh...là?" Giọng nói của Sở Vân Hề có chút ngập ngừng, có lẽ không đoán ra là ai, cũng khó trách, Mạch Tử Long hầu như không đến Sở gia, cho dù lần trước là mừng thọ 60 của Sở Hán Thần cũng chỉ ở cửa tặng lễ vật rồi đi.

Mạch Tử Long không quan tâm nhiều, mở miệng nói: "Anh cô uống say, không thể nhận điện thoại của cô, tôi sẽ kêu anh ấy gọi lại cho cô sau."

"Hả..., vậy...vậy trước tiên anh nói với anh ấy, nhất định phải đến tham dự hôn lễ của tôi, mười giờ sáng ngày mốt, ở cao ốc Quốc Tân..." Không đợi Sở Vân Hề nói xong, Mạch Tử Long đã ngắt máy, điện thoại của Mạch Tử Long cũng có một cuộc gọi đến, vừa thấy số điện thoại kia, Mạch Tử Long lập tức giống như biến thành một người khác, mặt cười tươi như hoa: "Tiểu Đoá, em kết thúc tự học buổi tối rồi hả? Anh đến đón em, em chờ một lát...lập tức đến ngay!"

Anh ta ném điện thoại của Sở Ngự Tây cho Lâm Lôi, cầm chìa khóa xe của mình, chạy ra ngoài: "Người giao cho chị."

"Này..." Lâm Lôi đuổi theo hai bước, nhìn anh ta chạy rất nhanh, tự nhiên có chút chán nản.

Trở lại phòng bệnh, Sở Ngự Tây có thể là say, cũng có lẽ là bị đụng nên ngất xỉu, nằm ở đó làm cho người ta cảm thấy tội nghiệp. Cô ngồi ở bên cạnh giường anh, tự nghĩ chuyện ở đây cũng không phải của mình, nghĩ tới thì cầm lấy điện thoại của Sở Ngự Tây, gọi điện thoại cho cha mẹ hay em gái của anh ta, mình cũng không cần khó xử như vậy.

Mở danh bạ ra, cô nhìn từng số, đều là tên của công ty và đối tác, lại không thấy tên của người phụ nữ nào cả, cô bất giác mỉm cười, mình sao thế này, nhìn lướt qua Sở Ngự Tây, thấy anh nhíu mày, như muốn tỉnh lại, vội vàng mang điện thoại trả về.

Đầu của Sở Ngự Tây có chút choáng váng, nhưng chỉ tạm thời, anh cảm thấy hơi đau đớn, mở mắt, sao thế này?

Lâm Lôi bước lên phía trước: "Sở Ngự Tây, anh cảm thấy thế nào?"

Sở Ngự Tây từ từ quay đầu lại, nhìn lướt qua, thấy là bệnh viện, lại nhìn bản thân một chút, dường như cũng không lo ngại, mới nhắm mắt, nhớ lại cảnh tượng trước đó, anh uống say, đụng xe, để chiếc xe kia chạy mất!

"Đưa điện thoại cho tôi..." Sở Ngự Tây còn một chút chếnh choáng, anh nhận lấy điện thoại, gọi đi: "Uông Trạch, giúp tôi kiểm tra máy theo dõi ở cửa quán bar tối nay, đưa đến đây cho tôi."

"Vừa rồi em gái anh gọi điện thoại đến, kêu anh đi tham dự hôn lễ." Lâm Lôi có lòng tốt nhắc nhở.

Sở Ngự Tây ngồi dậy, thấy là Lâm Lôi, nhìn lướt qua nói: "Em đưa tôi tới? Cảm ơn."

"Sau này anh không thể say rượu mà lái xe, lần này đụng mình bị thương là chuyện nhỏ, nếu đụng bị thương người khác thì hối hận không kịp! Này, anh đi đâu vậy?" Lâm Lôi đang nói thì nhìn thấy Sở Ngự Tây từ trên giường bước xuống, chân trái của anh không được khỏe, nhưng vẫn chuẩn bị đi ra ngoài.

Sở Ngự Tây không vui nhìn cô nắm lấy cánh tay mình, lạnh lùng nói: "Tôi và Lâm tiểu thư hình như không quen thuộc như vậy."

"Anh...anh đúng là không biết phân biệt!"

Sở Ngự Tây chỉ nghĩ đến một chuyện, chính là muốn đi hỏi Thương Đồng rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì, không quan tâm đến Lâm Lôi, đây là bệnh viện Trừng Tâm, anh nhìn ra được ký hiệu, kéo chân trái ra khỏi phòng bệnh, đúng lúc cùng tầng với Thương Đồng.

Lâm Lôi đuổi theo phía sau, cô vốn không muốn quan tâm tới anh, nhưng nếu anh đối với cô như vậy, thì cô sẽ coi anh giống như đối tượng phỏng vấn, để anh nếm thử một chút đau khổ.

Cửa phòng bệnh của Thương Đồng đột ngột bị đẩy ra, trán của Sở Ngự Tây chảy mồ hôi, chân trái truyền đến cơn đau giống như kim châm muối xát, nhưng vừa nhìn thấy người phụ nữ trên giường, anh không dừng lại được.

Lâm Lôi đuổi theo đến cửa, nhìn thấy một người phụ nữ ngồi trên giường bệnh, cô mặc quần áo bệnh nhân màu trắng sọc xanh, cả người vô cùng gầy yếu, thoạt nhìn là một cô gái rất bình thường, nhưng quay đầu lại, mới nhìn thấy cô có một đôi mắt rất đẹp và yên tĩnh.

Thương Đồng không ngờ Sở Ngự Tây sẽ đến, cũng không nghĩ tới anh lại biến thành bộ dạng này.

Giọng nói của Sở Ngự Tây nghẹn ngào, anh kéo chân trái từng bước đi về phía Thương Đồng, cho đến mép giường của cô, mới nắm lấy tay cô: "Nói cho tôi biết, hai tiếng kia em ở trong phòng tôi làm gì!"

Thương Đồng hơi sững sờ, cô không nghe rõ anh đang nói gì, cô ngẩn người nhìn băng gạc quấn trên đầu và thạch cao bó ở chân anh: "Anh bị sao vậy?"

"Tôi trở nên thế này, em sẽ quan tâm sao?" Sở Ngự Tây đã say, trong mắt anh tràn đầy bi thương.

Thương Đồng hoàn toàn ngẩn người, anh sao thế này? Nhìn vết máu trên áo sơ mi, cô sợ đến mức không biết phải làm sao: "Anh và Đông Khải đánh nhau sao?"

Sở Ngự Tây đau đớn bước lên nửa bước: "Đông Khải, Nhiễm Đông Khải, trong lòng em chỉ có anh ta thôi sao?"

Thương Đồng bị bóng người của anh bao phủ, nước mắt cô trào ra: "Sở Ngự Tây, anh biến bản thân thành như vậy, tưởng tôi sẽ tha thứ cho anh sao? Tôi nói rồi, chúng ta kết thúc, mời anh thu vào những trò diễn buồn cười này..."

Cô nghiêng đầu qua chỗ khác, không muốn nhìn anh, nước mắt lại không nhịn được rơi xuống.

"Em nghĩ rằng tôi đang lừa em?" Sở Ngự Tây tức giận nói: "Cho đến bây giờ đều là em gạt tôi, tôi đã từng lừa gạt em chưa?"

Thương Đồng ho kịch liệt, cô ôm ngực của mình, nước mắt càng rơi càng dữ dội hơn, cô không thể mềm lòng, nếu mềm lòng thì bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển, cô quay đầu, vùng khỏi tay của Sở Ngự Tây và hét lên: "Anh có thể làm ra chuyện bỉ ổi như vậy, còn muốn tôi tin tưởng anh sao? Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa, anh đi đi..."

Sở Ngự Tây bị cô đẩy, đứng không vững, lập tức ngã xuống đất, Lâm Lôi ở bên ngoài vốn không muốn vào, nghe phịch một tiếng thì vội vàng chạy vào, thấy Sở Ngự Tây nhếch nhác ngã trên đất, có hai vệ sĩ bước lên đỡ anh dậy, anh mất hồn nhìn người phụ nữ ngay cả đầu cũng không quay lại kia, chậm rãi nói: "Thương Đồng, em thật sự chưa bao giờ thật lòng với tôi sao?"

Câu nói kia giống như một sợi dây thừng từng chút kéo dài ra vết thương đã sớm chất chồng trong tim cô, cô lau nước mắt sau lưng anh, từ từ quay đầu lại, nhìn Sở Ngự Tây, gằn từng chữ: "Sở Ngự Tây, từ trước đến nay tôi chưa từng thích anh, tôi ước gì cả cuộc đời này chưa bao giờ gặp qua anh, nếu có thể...tôi hy vọng mãi mãi cũng không nhìn thấy anh nữa."

Cơ thể của Sở Ngự Tây lắc lư, anh đau đớn gật đầu: "Tốt...tốt..."

Anh xoay người, cũng không nhìn đến Lâm Lôi, đẩy vệ sĩ đang dìu anh ra, mở cửa, nghe phịch một tiếng, cả người ngã xuống.

Lâm Lôi hoảng sợ, vội vàng cùng vệ sĩ đỡ anh dậy.

"Sở Ngự Tây..."

Bộ dạng của Sở Ngự Tây vô cùng bi thương, anh biết, bọn họ hoàn toàn kết thúc rồi, anh huỷ hoại sự trong sạch của cô, anh đưa cô cho tên Lý Minh Nhân biến thái kia, anh còn chia rẽ cô và Nhiễm Đông Khải, sao cô có thể không hận anh?

Cô muốn mãi mãi không nhìn thấy anh nữa.

Bác sĩ nhìn hình chụp X-ray nói với Lâm Lôi: "Các người chăm sóc thế nào vậy, anh ta vừa mới ổn định, còn để ngã, phải phẩu thuật lần nữa."

Lâm Lôi vẫn liên tục nhớ lại cảnh vừa rồi.

Hai người bọn họ có quan hệ gì?

Sở Ngự Tây trở ra, sắc mặt đã trắng bệch, anh không có hôn mê, chỉ ngẩn người nhìn trần nhà.

"Anh yêu cô ấy?" Lâm Lôi nhỏ giọng nói.

Sở Ngự Tây không mở miệng, một lúc sau mới nói: "Cô ấy không yêu tôi."

Nhìn đối tượng ưu tú để hẹn hò với mình lại yêu người khác sâu đậm như vậy, trong lòng cô tự nhiên có chút không vui, đành phải lạnh lùng nói: "Có lẽ người ta cũng yêu một người chết đi sống lại, mấy người diễn vở kịch tình cảm khổ sở à."

Sở Ngự Tây vẫn ngây người nhìn trần nhà, tiếp tục khàn giọng nói: "Cô ấy không yêu tôi, người cô ấy hận nhất là tôi."

"Yêu tới cực điểm, mới hận chứ sao." Lâm Lôi buồn bực lay nhẹ xâu chuổi treo trên điện thoại của mình, nghĩ thầm, mình thật nhiều lời.

Sở Ngự Tây cười khổ, cảm giác say trong anh chưa tan hết, ánh mắt phủ một lớp mỏng bi thương: "Cô ấy hận tôi chia rẽ một nhà ba người bọn họ, hận tôi đưa cô ấy lên giường của người khác, cả đời này cô ấy cũng sẽ không tha thứ cho tôi."

Lâm Lôi mở to hai mắt: "Anh...anh nói là cô ấy đã kết hôn? Còn có con nữa? Anh đưa cô ấy lên giường của ai?"

Sở Ngự Tây từ từ nhắm mắt lại, anh mệt mỏi quá, đêm nay anh nói quá nhiều.

"Này..." Lâm Lôi thấy anh muốn ngủ, vội vàng nói: "Tôi giúp anh gọi người nhà anh tới nhé?"

Sở Ngự Tây lắc đầu, cầm điện thoại qua, bảo thư ký cho người đến, rồi nhắm hai mắt lại.

Lâm Lôi đứng lên, cầm túi xách của mình, cô nên hỏi anh, tại sao đã có người trong lòng, còn muốn đi xem mắt với mình, nhưng lúc này có chút chán nản, cô đi ra ngoài, nhìn phòng bệnh của Thương Đồng cách đó không xa, suy nghĩ một chút, đi về phía đó.

Phòng bệnh, vệ sĩ ngăn đường đi của Lâm Lôi.

Thương Đồng vùi mình ở trong chăn, không thấy được bộ dạng của cô, chỉ không ngừng ho.

Lâm Lôi suy nghĩ một chút, đi đến phòng làm việc của bác sĩ.

------- Vũ Quy Lai -------

Biệt thự nhà họ Sở, phòng trà của Tân Mộng Lan.

Nhiễm Đông Khải ngồi đó, im lặng thưởng thức trà trong ly.

Sắc mặt của Tân Mộng Lan trắng bệch, tay bà hơi run rẩy, qua một lúc lâu mới khó khăn ngẩng đầu, nhìn Nhiễm Đông Khải, nhẹ nhàng nói: "Đông Khải, buổi chiều Vân Hề gọi điện thoại cho Thương tiểu thư, Thương tiểu thư nói đứa bé thật sự không phải của cháu, đúng không?"

Nhiễm Đông Khải để chăn xuống, sắc mặt có chút thay đổi: "Cô ấy nói vậy sao?"

Trong mắt của Tân Mộng Lan có một tầng hơi nước thật mỏng, bà thấp giọng nói: "Đông Khải, bác có một chuyện muốn nói với cháu, xin cháu đừng nói với người thứ ba..."

Chương 110: Em đừng hối hận.

Nhiễm Đông Khải ngồi đó, im lặng thưởng thức trà trong ly.

Sắc mặt của Tân Mộng Lan trắng bệch, tay bà hơi run rẩy, qua một lúc lâu mới khó khăn ngẩng đầu, nhìn Nhiễm Đông Khải, nhẹ nhàng nói: "Đông Khải, buổi chiều Vân Hề gọi điện thoại cho Thương tiểu thư, Thương tiểu thư nói đứa bé thật sự không phải của cháu, đúng không?"

Nhiễm Đông Khải để chăn xuống, sắc mặt có chút thay đổi: "Cô ấy nói vậy sao?"

Trong mắt của Tân Mộng Lan có một tầng hơi nước thật mỏng, bà thấp giọng nói: "Đông Khải, bác có một chuyện muốn nói với cháu, xin cháu đừng nói với người thứ ba..."

Dưới ánh đèn, nét mặt buồn bã của Tân Mộng Lan hiện trên đồ sứ màu trắng, bà đang cầm ly trà, tay hơi run rẩy: "Đông Khải, vị Thương tiểu thư kia là con gái của bác..."

Tuy Nhiễm Đông Khải đã sớm đoán được, nhưng lúc này cũng làm ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Tân Mộng Lan từ đầu đến cuối đều cúi đầu, bà giống như chỉ đơn giản muốn tìm một người để dốc bầu tâm sự, mang chuyện đã đè nén nhiều năm thổ lộ ra: "Nhưng cho đến bây giờ bác cũng không biết con bé còn sống, 27 năm rồi."

Nhiễm Đông Khải im lặng nghe tiếp, cảm xúc anh lúc này cũng lên xuống thất thường, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi.

Tân Mộng Lan nói tiếp: "27 năm trước, có một lần bạn học của chúng tôi quyết định tụ hội ở Hàn Thành, cả cha cháu cũng từ Mỹ trở về, lúc đó bác sắp sinh, đành phải ở lại Bắc Kinh. Ai ngờ lại xảy ra biến cố lớn..."

Nhiễm Đông Khải nheo mắt, anh đã từng nói bóng nói gió rất nhiều lần, Sở Hán Thần cũng chưa từng cho câu trả lời thật sự.

Tân Mộng Lan vẫn đắm chìm trong đau khổ của riêng mình: "Khi Hải Thâm trở về, đúng lúc bác đang khó sinh ở bệnh viện, khí trời lúc ấy rất lạnh, bác nhớ rất rõ ràng, trên giường sinh đều bị mồ hôi và máu loãng thấm lạnh ngắt, bác tưởng là sẽ chết, Hải Thâm lại trở về, khi bác nghe tin ông ấy trở về, cuối cùng ngất đi, nhưng bác còn nghe bác sĩ nói với bác, là con gái..."

Nước mắt của Tân Mộng Lan rơi không ngừng, bà lấy khăn tay ra, từ từ lau đi nước mắt trên mặt: "Nhưng chờ bác tỉnh dậy, lại thấy Hải Thâm ngồi ở bên cạnh giường, cả người ông ấy đều giống như chạy nạn trở về, chẳng những gầy không ra hình dạng, ngay cả người cũng trở nên vô cùng trầm lặng, ông ấy nói cho bác biết là đứa bé vừa sinh ra đã chết."

Nhiễm Đông Khải bỗng dưng ngẩng đầu: "Rốt cuộc bọn họ ở Hàn Thành đã xảy ra chuyện gì?"

Tân Mộng Lan lắc đầu, bông tai màu xanh lúc ẩn lúc hiện, giống như hai giọt lệ, bà cúi đầu, ưu sầu nói: "Sao bác lại không muốn biết, nhưng Hải Thâm không nói, sau này bác lại hỏi Hán Thần, ông ấy chỉ nói gặp phải cơn bão, cha cháu cũng gặp tai nạn không may ở lần đó."

Không phải như thế, Nhiễm Đông Khải chậm rãi lắc đầu.

Tân Mộng Lan tiếp tục nói hết: "Bác vừa ra viện, Hải Thâm lại đưa đơn ly hôn, ông ấy nói rất nhiều lời khó hiểu, nhưng bác không thể tránh né được, bác chỉ có thể đồng ý. Ngày thứ hai sau khi ký tên thì ông ấy biến mất, khoảng thời gian đó bác trải qua rất u ám, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới ông ấy lại mang theo đứa bé thay tên đổi họ trốn bác nhiều năm như vậy..."

Nhiễm Đông Khải đưa khăn giấy qua, thấp giọng nói: "Có lẽ không phải là lỗi của bác gái, nhưng bác không muốn biết 27 năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở Hàn Thành, làm bọn họ có thay đổi lớn như vậy sao?"

Tân Mộng Lan yếu ớt thở dài: "Sao bác lại không muốn biết, nhưng Hán Thần sống chết không nói, những bạn học khác lại nhất mực không biết, có lẽ cơn bão kia là ký ức thảm khốc nhất. Đông Khải, sở dĩ bác nói những chuyện này cho cháu, là muốn cháu có thể thành thật cho bác một câu trả lời, cháu và Thương Đồng là thật lòng yêu nhau sao? Nếu vậy, bác nhất định sẽ tác thành cho các người..."

Tay của Nhiễm Đông Khải từ từ nắm chặt, anh biết câu trả lời này đối với anh mà nói là vô cùng quan trọng, anh vẫn luôn mâu thuẫn chuyện này, cuối cùng cũng đến lúc cần phải lựa chọn rồi, anh không thích Sở Vân Hề, vẫn luôn là vậy! Nhưng ngoại trừ gần gũi cô, gần gũi Sở Hán Thần, sẽ không ai biết nội tình của năm đó, hiện tại Sở Hán Thần là người duy nhất biết rõ nội tình.

Cha anh cũng không phải chết vì cơn bão, mà là chết vì bị giết! Bởi vì...

"Vân Hề..." Tân Mộng Lan khẽ gọi một tiếng, kéo cảm xúc của Nhiễm Đông Khải trở về.

Nhiễm Đông Khải chỉ hơi sững sờ, nhìn thấy Tân Mộng Lan đứng dậy, nhìn về phía cửa thì thấy Sở Vân Hề đang đứng đó, thân thể run rẩy nhìn bọn họ.

"Vân Hề..." Nhiễm Đông Khải cũng đứng dậy.

Không biết cô nghe được bao nhiêu, Tân Mộng Lan nhìn Sở Vân Hề, sinh ra một chút rối rắm, hai người đều là con của bà, mà bà mắc nợ Thương Đồng nhiều hơn, bà bước lên giữ chặt Sở Vân Hề, run giọng nói: "Vân Hề, con hãy nghe mẹ nói, Đồng Đồng..."

"Tại sao lại như vậy?" Sở Vân Hề khổ sở nhìn Tân Mộng Lan: "Con biết tại sao mẹ muốn con buông tay, tại sao muốn con tác thành, mẹ áy náy với cô ấy, nên muốn dùng hạnh phúc của con trả nợ..."

"Vân Hề..." Tân Mộng Lan muốn đuổi theo cô, nhưng Sở Vân Hề đã chạy ra ngoài.

Hôm nay là đêm gặp sau cùng của bọn họ trước hôn lễ, bởi vì ngày mai theo thường lệ, chú rễ và cô dâu không thể gặp mặt, cho đến buổi sáng anh tới đón dâu. Từng giây từng phút cô đều nhớ tới anh, thấy anh đến phòng trà lâu quá, nhưng vừa đi tới cửa thì nghe thấy Tân Mộng Lan nói: "Đông Khải, vị Thương tiểu thư kia là con gái của bác."

Bước chân của cô giống như mọc rễ, người mẹ luôn đoan trang chững chạc trong mắt cô, lại có một cô con gái riêng! Toàn thân cô giống như ngâm trong nước đá, khó trách biểu hiện của mẹ kỳ quái như thế.

Cô nghe được loáng thoáng, chỉ có một chút nhưng vô cùng rõ ràng, mẹ muốn tác thành cho Nhiễm Đông Khải và Thương Đồng kia!

Chị gái cùng mẹ khác cha của cô!

Mặc dù đứa bé của cô ấy không phải của Đông Khải!

Mặc dù biết mình yêu Đông Khải, bà cũng muốn tác thành cho bọn họ!

"Vân Hề..." Nhiễm Đông Khải bắt được cô ở đầu cầu thang, dẫn cô đi về hướng phòng ngủ.

Sở Vân Hề bị anh dùng sức nắm lấy, đến khi 'ba' một tiếng Nhiễm Đông Khải đóng cửa lại, cô mới sợ đến mức choáng váng nhìn Nhiễm Đông Khải: "Anh muốn làm gì?"

Sắc mặt của Nhiễm Đông Khải lạnh lùng trước giờ chưa từng có: "Em muốn đi đâu? Đi tìm Đồng Đồng hay đi nói với ba em?"

Sở Vân Hề sợ hãi, ánh mắt của anh đây là có ý gì?

Nhiễm Đông Khải đè cô lên ván cửa, nếu cô nói ra thân thế của Thương Đồng, đó nhất định là kết quả Thương Đồng không muốn biết nhất, cô che giấu lâu như vậy, chịu nhiều uất ức như vậy, chính là vì không muốn Sở Ngự Tây biết, không muốn người khác biết! Nếu Sở Vân Hề nói ra, vậy bao nhiêu công sức của Thương Đồng sẽ đổ sông đổ biển rồi!

Tuy anh cũng không biết tại sao Thương Đồng cho đến bây giờ vẫn cố gắng che giấu, nhưng nếu cô muốn giấu thì anh tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài.

"Đông Khải?" Trên khuôn mặt trắng nõn của Sở Vân Hề vẫn còn vương nước mắt, cô nhìn Nhiễm Đông Khải, vẻ mặt đột nhiên hiện lên một chút tuyệt vọng: "Anh...anh thật sự yêu cô ấy?"

Nhiễm Đông Khải hít một hơi thật sâu, anh nhìn cô gái trước mặt, cô yếu đuối, đơn thuần, lại dễ tin, nhưng lúc cô cố chấp, cũng sẽ bất chấp tất cả, anh vừa ra quyết định, lúc này cũng càng kiên định hơn: "Nếu anh nói là phải?"

Sở Vân Hề hoàn toàn bị chấn động, cô run rẩy lắc đầu: "Không, không phải như thế..."

"Anh vẫn luôn khó chịu, các người có dáng dấp giống nhau, tại sao anh lại yêu cô ấy..."

Sở Vân Hề mở miệng vết thương ra, cô đau đớn nhìn Nhiễm Đông Khải: "Tại sao anh lại tàn nhẫn như vậy? Tại sao? Em thật sự yêu anh mà!"

Nhiễm Đông Khải nhìn cô thật sâu: "Em thật sự yêu anh? Em có thể chấp nhận trong lòng anh yêu người khác, lại sống chung một chỗ với em?"

Sở Vân Hề hít vào một hơi, cô ngẩng đầu nhìn Nhiễm Đông Khải, run giọng nói: "Nếu...nếu đứa bé của cô ấy thật sự là của anh..."

"Không phải." Nhiễm Đông Khải ngắt lời cô, mặc dù thất vọng nhưng cũng nói ra sự thật: "Đứa bé của cô ấy quả thực không phải là của anh."

Sở Vân Hề như trút được gánh nặng, cô ngẩng đầu lên nói: "Nếu vậy, em bằng lòng, bằng lòng chờ anh chấp nhận em, yêu em."

Nhiễm Đông Khải nhìn chăm chú một lúc, mới chậm rãi nói: "Hy vọng em đừng hối hận, điều kiện của anh chỉ có một, giúp cô ấy giữ bí mật thân thế."

Sở Vân Hề không rõ nguyên do, nhưng vẫn gật đầu.

"Tuyệt đối không thể để Sở Ngự Tây biết, em có thể làm được không?"

"Anh sợ anh em sẽ đối phó với cô ấy?" Sở Vân Hề khẽ nói.

"Em có thể làm được không?" Nhiễm Đông Khải chỉ nặng nề nhìn cô.

"Em có thể, thật!"

Nhiễm Đông Khải thu tầm mắt về, lạnh nhạt nói: "Ngày mai chờ anh tới đón em."

Nói xong, anh đẩy cửa rời đi.

Còn lại một mình Sở Vân Hề từ từ trượt xuống mặt đất, cô cần phải tiêu hoá sự thật tối nay nghe được.

"Đông...đông...đông...Vân Hề..." Tân Mộng Lan ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, bà cũng rất lo lắng, tiếng gõ cửa quấy rầy đến Sở Hán Thần, ông cũng đi tới: "Mộng Lan...sao vậy?"

Tân Mộng Lan xoay người, lúc không biết nên giải thích với Sở Hán Thần thế nào, Sở Vân Hề đã mở cửa ra, mặc dù cô có dấu vết đã khóc, nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Không có gì, Đông Khải trở về chuẩn bị hôn lễ, con muốn nghỉ ngơi sớm chút."

Sở Hán Thần gật đầu nói: "Cũng được, Mộng Lan, chúng ta cũng đi thử lễ phục."

Tân Mộng Lan sợ Sở Vân Hề lại nghĩ quẩn, nhỏ giọng nói: "Hán Thần, ông đi trước đi, tôi còn chút lời muốn nói với Vân Hề."

Sở Hán Thần không nghi ngờ gì, mỉm cười nói: "Đúng vậy, con gái phải lấy chồng, đương nhiên muốn dặn dò thật tốt."

Cho đến khi Sở Hán Thần đi lên lầu, Tân Mộng Lan mới thở phào nhẹ nhõm, bà đóng cửa phòng của Sở Vân Hề lại, thấy cô nhìn mình chằm chằm, đành phải thở dài nói: "Vân Hề, thật xin lỗi, không phải mẹ không thương con, chỉ là..."

Sở Vân Hề ngắt lời bà, khẽ nói: "Con biết."

Tân Mộng Lan cúi đầu xuống, nắm tay Sở Vân Hề, nhẹ giọng nói: "Chờ con có con rồi, con sẽ hiểu lòng của mẹ, từ nhỏ con có ba mẹ yêu thương, chưa bao giờ biết khó khăn, nhưng con bé...là mẹ có lỗi với con bé."

Nước mắt rơi trên mu bàn tay của Sở Vân Hề, trong lòng Sở Vân Hề đau xót, nhỏ giọng nói: "Nếu đứa bé kia thật sự là của Đông Khải, cho dù con đau khổ, hay yêu anh ấy đi nữa, cũng sẽ buông tay, nhưng không phải, may mà không phải."

Tân Mộng Lan im lặng ngồi đó, bà cúi đầu, chỉ cảm thấy rất rối loạn, rất rối loạn.

Chương 111: Chị đến là để báo thù sao?

Trong bệnh viện, bình minh vừa lên, Sở Ngự Tây ngồi dậy, đêm qua anh ngủ mơ màng, sau khi phẩu thuật gia cố lần thứ hai, cảm giác say cuồn cuộn lên, anh ôm lấy đầu đau đớn, sau đó lại bị ngoại thương, những chuyện của ngày hôm qua lại hiện lên trong đầu.

Cuối cùng cô cũng hận anh thấu xương.

Ngay cả anh trở thành bộ dạng này, cũng không có bất cứ phản ứng gì.

"Anh đã tỉnh? Đúng lúc tôi muốn đi lên đài, những thứ này là bữa sáng cho anh." Lâm Lôi xách theo một hộp đựng cơm đặt ở trên tủ đầu giường, nhìn chân của anh nói: "Bác sĩ nói anh cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày, anh đừng ra khỏi giường đấy."

Sở Ngự Tây nhíu mày, nhìn lướt qua Lâm Lôi, sao lại là cô?

Trên mặt Lâm Lôi cũng có chút không tự nhiên, cô để hộp đựng cơm xuống, chuẩn bị rời đi.

Sở Ngự Tây không thèm nhìn mấy thứ ở đầu giường đó, anh cầm điện thoại, gọi cho Uông Trạch.

"Đã tìm được băng ghi hình đêm qua chưa?"

"Sở tổng, đã tìm được, lát nữa đưa qua cho ngài."

Để điện thoại xuống, Sở Ngự Tây nhìn lướt qua Lâm Lôi: "Sao em còn chưa đi?"

Lâm Lôi trừng mắt nhìn anh nói: "Đêm qua là tôi đưa anh tới, anh có thái độ này với ân nhân sao?"

"Cảm ơn." Sở Ngự Tây xoa huyệt Thái Dương, cau mày nhìn chân trái của mình, vịn đầu giường chuẩn bị xuống giường.

"Anh làm gì đấy?" Lâm Lôi bước lên muốn đỡ anh.

Sở Ngự Tây cầm cây nạng bệnh viện chuẩn bị bên cạnh, cũng không nhìn Lâm Lôi, đi ra ngoài, nhân viên chăm sóc vội vàng qua đỡ anh, Lâm Lôi cùng đi ra ngoài, nhìn anh đi tới trước cửa sổ phòng bệnh của Thương Đồng, nhưng không vào, chỉ đứng ở ngoài cửa sổ, lẳng lặng nhìn vào trong.



Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .